Đóng góp: mp3. YÊU THÊM LẦN NỮA. (Ừ thì anh sẽ quên đi thôi những tiếng cười, để tìm lại hạnh phúc lúc chưa bên cạnh em. Ừ thì anh sẽ cố yêu thêm một lần nữa, vì có em trong cuộc đời hạnh phúc là em) Người ta cứ nói yêu em anh phải khổ đau, bởi lẽ bên em luôn có Thêm Một Lần Nữa, Lê Hiếu Tải download 320 nhạc chờ Them Mot Lan Nua,Le Hieu "Và Tôi cũng Yêu Em" đặc biệt là "Ngày Mai Em Đi" với bản remix kết hợp cùng Touliver và Soobin Hoàng Sơn vào năm 2017. NÂNG CẤP TÀI KHOẢN VIP. DÀNH CHO TÀI KHOẢN VIP. Bạn hãy đăng nhập tài khoản VIP Chương 23. Triệu Thi Thi thất thểu đi về nhà, trở về căn nhà nhỏ ấm cúng nay lạnh lẽo đến lạ. Ba mẹ Triệu Thi Thi mất trong 1 tai nạn xe cộ năm cô ấy 16 tuổi, lúc đó Triệu Duệ mới 10 tuổi. 16 tuổi Triệu Thi Thi đã bắt đầu bươn chải kiếm sống và nuôi đứa em nhỏ Làm Em Yêu Tôi Thêm Một Lần Nữa Chương 38 Chương trước Chương tiếp Về đến nhà, anh liền đè cô lên cửa hôn ngấu nghiến. "Bé con, em biết anh từ khi nào?" anh buông môi cô ra, nhìn cô thâm tình hỏi. "Không nói cho anh đâu." Truyện Làm Em Yêu Tôi Thêm Một Lần Nữa - Chương 30 với tiêu đề '(H)' Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; Truyện Hot; Truyện Full; cô lại run rẩy đón nhận cao trào thêm lần nữa, ánh mắt mê man nhìn lên trần nhà. Anh rút tay ra, vươn người lên phía trước . Thể loại Ly hôn, 1x1, Ngôn tình, Hiện đại, Tổng tài Giới thiệu nhân vật Nữ chính Tên Hạ Kiều Anh Tuổi 22 Ngoại hình 1m68, đôi mắt to trong hút hồn người đối diện, đô môi trái tim đỏ hồng mọng nước, mũi cao dọc dừa, làn da trắng mịn không tì vết. Tính cách Ít nói, mạnh mẽ nhưng lại rất dịu dàng khi ở cạnh anh. Gia thế Con gái độc nhất của TGD tập đoàn Hạ Thị -Nam chính Tên Tống Thiếu Quân. Tuổi 26 Ngoại hình 1m91, thân hình cân đối, ngũ quan như tạt tượng, làn da vàng đồng mạnh mẽ. Gia thế TGD tập đoàn Tống Thị Văn án Anh và cô kết hôn vì hôn ước giữa hai gia tộc. Anh ghét cuộc sống bị sắp đặt trước nên bắt cô kí hợp đồng hôn nhân, sau một năm hai người sẽ ly hôn. Sau khi kết hôn, anh và cô sống cùng nhau trong căn hộ gần cong ty của anh. Tuy có hợp đồng hôn nhân nhưng cô vẫn cố gắng làm tròn nghĩa vụ của một người vợ, ngày nào cũng dậy sớm làm đồ ăn sáng cho anh, anh đi làm thì ở nhà dọn dẹp, tối đến thì nấu cơm đợi anh về cùng ăn. Cô đã thích anh từ lần gặp mặt đầu tiên ở trường đại học, hôm đó là ngày anh tốt nghiệp, vì sợ muộn học mà trong lúc chạy đến lớp cô đã đụng trúng anh, sau khi đỡ cô dậy anh bỏ đi còn cô thì cứ thơ thẫn nhìn theo bóng dáng anh. Hôm nay là kỷ niệm một năm ngày cưới của cô, cũng là ngày anh và cô sẽ kí nào đơn ly hôn. Sau một năm cố gắng thứ cô nhận được là sự lạnh nhạt từ a nên cô quyết định buông bỏ. Ngay hôm sau cô đã bay sang Pháp để du học và phát triển sự nghiệp, quan trong hơn là cô muốn quên đi anh. Sau một ngày làm việc vất vả anh quay về nơi anh và cô chung sống một năm qua, khác với mọi ngày, hôm nay nhà cửa tối đen, không còn mùi đồ ăn thơm ngon, không còn bóng dáng dịu dàng loay hoay trong bếp, không còn giọng nói ngọt ngào chào đón anh khi anh về nhà, trong tim xuất hiện cảm giác trống vắng, anh thầm nghĩ thói quen thật đáng sợ. Một tuần sau, cảm giác trống vắng trong tim anh ngày càng lớn dần, trong đầu anh lúc nào cũng là hình bóng của cô, nụ cười của cô, giọng nói của cô, cả ánh mắt chứa chan tình yêu của cô dành cho anh, anh biết cô thích anh nhưng anh vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt với cô. Cô đi rồi anh mới nhận ra từ lúc nào anh đã có tình cảm với cô. Sau khi biết cô đang ở nước ngoài anh đã muốn ngay lập tức bay sang bắt cô về, suy nghĩ kỹ lại anh sẽ cho cô thời gian tự do, sau đó anh sẽ trói cô lại bên người và làm cho cô yêu anh thêm một lần này do ICE** cho phép NovelToon đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của NovelToon Triệu Thi Thi thất thểu đi về nhà, trở về căn nhà nhỏ ấm cúng nay lạnh lẽo đến lạ. Ba mẹ Triệu Thi Thi mất trong 1 tai nạn xe cộ năm cô ấy 16 tuổi, lúc đó Triệu Duệ mới 10 tuổi Triệu Thi Thi đã bắt đầu bươn chải kiếm sống và nuôi đứa em nhỏ ăn học, tuy cô ấy phải vừa học vừa làm nhưng lại học rất tuổi, sau khi tốt nghiệp THPT cô ấy nhận được học bổng toàn phần của 1 trường đại học danh giá ở xứ lạ cô ấy lại càng thêm vấy vả còn 1 người dì, là em ruột của mẹ cô ấy, bà ấy sống ngay nhà bên cạnh, cô ấy gửi Triệu Duệ cho bà chăm sóc mới yên tâm đi du chồng bà ấy mất sớm, nhà bà ấy cũng rất nghèo, cô vì mang ơn bà ấy chăm sóc Triệu Duệ nên đã gánh thêm phần nuôi đứa em họ ăn Paris cô ấy làm thêm rất nhiều việc, từ phục vụ, bán hàng, pha chế,…, chỉ cần có tiền và khoing phạm phát cô ấy đều làm, toàn bộ tiền kiếm được đều gửi về nhà, còn mình thì bên này sống kham khổ chắt chiêu từng đồng, cô ấy rất yêu thương Triệu Duệ, không muốn cậu bị thiếu thốn bất cứ thứ thân cô ấy bên này cứ học rồi làm việc không ngừng, rồi một ngày cô ấy quá mệt mỏi mà ngất xỉu bên chính mùa đông năm ấy, cô ấy gặp được ánh sáng của cuộc đời mình, năm ấy cô ấy hơn 20 gặp Triệu Thi Thi nằm ngất xỉu bên vệ đường lạnh giá, cô đưa cô ấy về nhà.“Tỉnh rồi à?” cô nhìn cô gái gầy gò trên giường.“Đây là đâu?” Triệu Thi Thi hoang mang nhìn xung quanh.“Nhà tôi, cô ngất bên vệ đường.”“Cảm ơn chị!” cô ấy lí nhí nói.“Cháo ở kia, ăn đi, sau này đừng có bỉ bữa, không phải ai cũng rảnh rỗi cứu nười như tôi đâu.” cô chỉ vào bát cháo trên bàn rồi đi ra ngoài, lời cô nói tuy lạnh lùng nhưng lại chứa đầy sự quan ấy nhìn bát cháo, bưng bát cháo lên nước mắt khẽ rơi, đã bao lâu cô ấy chưa được quan tâm như vậy rồi. Cúi đầu ăn hết bát cháo trên tay, trái tim trở nên ấp quay lại với túi thuốc trên tay bà 1 ly nước.“Uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi, nào khoẻ hơn rồi về.”“Dạ, em cảm ơn.” cô ấy rất thích cô, có cảm giác như gần mẹ vậy, cô còn cứu cô Thi Thi uống thuốc xong thì nằm ngủ một giấc tới ấy tạm biệt cô rồi rời cửa cô ấy hơi khựng lại ấp úng hỏi cô.“Em có thể đến đây chơi với chị được không?” còn đưa ánh mắt to tròn nhìn cô chằm một lúc lâu không thấy cô trả lời, Triệu Thi Thi liền thất vọng quay đi được 1 bước liền nghe được giọng nói có chút lành lạnh từ cô.“Được.”Cô ấy vui vẻ nhảy cẫn vui vẻ lên rồi rời đi, từ đó Triệu Thi Thi lâu lâu lại ghé nhà cô, 2 người dần dần trở nên thân thiết biết được hoàn cảnh đáng thương của Triệu Thi Thi, thấy cô ấy cực khổ liền có chút không đành lòng, hơn nữa cô ấy còn rất giỏi, cô tuyển cô ấy vào làm thư kí cho cô tại chi nhánh bên Paris khi cô ấy còn chưa tròn 21 tuổi, trước khi cô về nước đã điều cô ấy về trước để nắm bắt tình Thi Thi nằm trong phòng khóc nất cho đến khi mệt mỏi thiếp hôm sau…“TGĐ đây là lịch trình ngày hôm nay của cô.” Triệu Thi Thi báo cáo lịch trình cho cô. “Em có chuyện gì sao?” cô nghe thấy cái giọng khàn đặc của cô ấy liền ngước đầu lên nhìn. Nhìn rồi cô mới thấy đáng sợ hơn, mắt cô ấy đỏ hoe, quần thâm mắt sõ rệt dưới mí mắt, mặt mày thì trắng bệch.“Em không sao, hôm qua mất ngủ thôi ạ.” cô ấy lấp liếm tra lời.“Chúng ta quen nhau mấy năm rồi, không lẽ chị nhìn mà không thấy em có chuyện được sao? Nói đi, xem chị giúp được em không.”“Em…em… Dạ thôi không có gì đâu ạ.” cô ấy ngẹn ngào nói.“Thi Thi, em không coi chị là chị của em nữa đúng không?” cô lạnh mặt hỏi.“Không phải vậy đâu chị?” cô ấy oả khóc nức với người ngoài cô ấy luôn là người mạnh mẽ, tuy mới 23 tuổi nhưng rất tài giỏi và quyết đoán, chỉ khi ở trước mặt cô cô ấy mới dám bộc lộ tính sách yếu ớt của thấy cô ấy bật khóc thì vội vàng đứng dậy đi đến ôm cô ấy vào lòng.“Thi Thi, ngoan, nói chị nghe có chuyện gì?” cô nhẹ nhàng vỗ về cô Thi Thi khóc một lúc mới lấy lại được bình tĩnh, cô ấy nức nở kể lại mọi chuyện hôm qua cho cô nghe.“Để chị nghĩ cách.” cô nghe xong cực kì tức giận.“Hôm nay em mệt rồi, về nghỉ ngơi sớm đi.”“Dạ.”Triệu Thi Thi rời đi, cô lấy điện thoại gọi cho Tiểu Hoa.“Giúp tớ tìm 1 thám tử tư.” cô cúp phải bọn họ quá ngu ngốc rồi không, chưa điều tr rõ ràng đã ra tay rồi, công ty cô biết bao nhiêu người không chọn lại đi chọn Triệu Thi Thi đi ăn cắp thiết kế của cô. 9h đang cố gắng hoàn thiện bộ trang phục của anh thì có người bấm đi ra cửa, nhìn qua mắt mèo thì thấy anh đang đứng anh mặt cái gì thế này, bộ đồ ngủ pijama màu trắng in hình pikachu vô cùng cute, bộ đồ này đồ cặp với cô, cô cũng có một bộ, là trong một lần cô dạo TTTM thấy nó đáng yêu nên mua về, không chỉ có nó cô còn mua cả bộ in hình người dơi, rồi bộ màu hồng in hình trái dâu nữa, trước kia anh chưa từng mặc nó, cô đã nghĩ anh sẽ chẳng bao giờ mặc nó tay anh còn cầm theo một túi đồ to nữa, cô đắng đo một lúc, anh đã nhấn tới lần chuông thứ 3 rồi cô mới mở cửa cho anh.“Chào hàng xóm mới!” anh giơ túi đồ lên trước mặt cô. “Phải làm tiệc tân gia chứ nhỉ.”Chưa đợi cô phản ứng anh đã đẩy cô sang một bên đi vào nhà, bước đi như đây là nhà mình luôn.“Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Cô nam quả nữ ở chung bị người khác thấy thì sao hả?”“Không biết.” anh lưu manh trả lời, còn khuyến mãi cho cô một nụ cười tươi đặt túi đồ xuống bàn rồi lăn săn chạy khắp nhà cô, tham quan hết một vòng anh chạy lại níu tay áo cô nhõng nhẽo.“Anh Anh, anh đói.”“Anh đói thì tự nấu ăn đi, tay chân vẫn còn nguyên vẹn mà.”“Nhưng anh nhớ đồ ăn em nấu nha, em mà không nấu cho anh, anh đói là anh ăn em á.”Làm sao anh có thể chưng ra bộ mặt đáng yêu mà miệng lại thốt ra lời nói vô sỉ như vậy được nhỉ.“Nhà tôi chỉ còn mì thôi, anh có ăn không?” cô cọc cằn hỏi mắt anh long lanh nhìn cô gật đi vào bếp nấu cho anh một bát mì trứng thêm chút rau cải, cô bưng ra đặt mạnh xuống bàn.“Anh ăn mau đi rồi về.”“Reng reng reng” tiếng chuông điệm thoại của cô vang lên.“Tư Kì.”“Tối mai sao, em rảnh.”“Được, tối mai gặp.” “Anh ngủ ngon.”Cô nói chuyện xong thì đi vào thư phòng, để lại anh tức tối ngoài Kì? Là tên khốn ôm cô ở bữa tiệc, cô dám đi ăn với anh ta, nhìn mặt cô còn vui vẻ như vậy, tức chết anh vừa đi qua đi lại trong phòng bếp, vừa tức tối vò đầu bức bóng đèn nhỏ toả sáng trên đầu anh, tức tốc chạy vào thư phòng cô.“Anh Anh.” eo cái giọng ngọt sớt ấy làm cô rợn da gà.“Sao anh còn chưa đi.” cô liếc xéo anh.“Anh đến làm tiệc tân gia mà.”“Tôi rất bận, không có thời gian.”Anh nghe vậy rất tức giận nhưng vẫn ráng chưng ra bộ mặt đáng yêu nhõng nhẽo với cô."“Đi mà, một lát thôi, không tốn nhiều thời gian của em đâu.”Cô mặc kệ anh, tiếp tục làm việc của làm sao anh bỏ cuộc nhanh vậy được, anh cứ chạy xung quanh cô, kéo tay cô không cho cô làm việc.“Anh Anh.”“Đi mà.”“Anh Anh.”“Một lát thôi.”“Nha.”Anh cứ léo réo bên tai làm cô không thể tập trung.“Anh có thôi đi không, không phải cuối tuần anh có tiệc sao, anh không cho tôi làm trang phục thì sao kịp.”“Không sao Anh Anh, chúng ta chỉ mở tiệc một lát thôi rồi em có thể tiếp tục làm việc mà, đồ thì lần khác cũng được, anh không thiếu đồ do em thiết kế đâu.”“Nhaaaaaaa.” Cô hết cách với anh.“Đi thôi.” cô đứng lênAnh kéo cô ra sofa ngoài phòng khách, trên môi là nụ cười của con cáo già khi vừa dụ dc thỏ nhỏ vào mở cái túi đồ anh mang tới lúc nãy ra, là một đống đồ ăn vặt và một đống bia, cô trợn tròn mắt nhìn anh, từ bao giờ mà anh chịu ăn những món này vậy.“Tách”“Của em này.” anh khui một lon bia rồi đưa cho cô rồi tự khui cho mình.“Anh Anh, chúc mừng tân gia.” anh nâng lon lên cụng với xong anh cầm gói khô bò bên cạnh xé ra đưa cho cô.“Anh Anh, lần này hợp tác chúng ta còn chưa làm tiệc chúc mừng, nhân đây anh cũng chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.” anh lại nâng lon lên mời cô.“Anh Anh.” anh lại nâng lon, cứ vậy hết lầm này tới lần khác anh mời cô vì muốn anh nhanh chóng về nhà nên đành uống lon, 2 lon, 4 lon, cô say rồi.“Tôi không uống được nữa.”“Vậy để anh uống.” anh nhìn nhuôn mặt đỏ lựng của cô một cách thích thú.“Trễ rồi, anh về đi.”“Anh còn chưa uống hết mà.”Cô bực dọc đứng dậy loạn choạng đi vào nhà vệ sinh. Đi được vài bước thì cô vấp phải chân mình ngã nhào xuống đất.“Em không sao chứ?” anh vội vàng chạy lại đỡ cô, kiểm tra hết tay chân, thấy cô không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm, may là phòng khách nhà cô có lót thảm dày bế cô lên đi về phía nhà vệ sinh, đặt cô xuống rồi đi ra ngoài đóng cửa đi ra anh đã đợi sẵn ở cửa, anh bế cô đi về phòng ngủ.“Em say rồi, mau ngủ đi.” lưng cô vừa cảm nhận được sự mềm mại của chiếc giường thì mí mắt liền sụp xuống, cô thiếp đi. Anh kéo chăn lên đắp cho cô rồi đứng dậy đi ra sau anh quay lại leo lên giường, ôm cô đắp chăn ngủ, tưởng anh về á, đâu có ngu anh nhớ cô gần chết, anh chỉ đi tắt đèn thôi. Cô vừa đến công ty được một lát thì Đỗ Tư Kì đến thăm, anh ấy đã qua đây được mấy ngày rồi, hôm qua nghe Tiểu Hoa nói cô qua đây liền chạy đến tìm cô."Ting" cô đang nói chuyện cùng Tử Kì thì nhận được tin ra xem, trong màn hình điện thoại là hình ảnh anh và một người con gái đang ôm ấp thắm thiết trước cửa phòng khách rất tin tưởng anh, rất tin vào tình yêu của họ, nhưng nhìn thấy hình ảnh như vậy có người con gái nào không lo lắng cơ đang định gọi cho anh thì anh gọi tới, cô vui vẻ nghe máy, chờ đợi cô không phải giọng nói yêu thương chiều chuộng mà là giọng nói lạnh băng cùng những lời nói làm tim cô chảy máu. Chưa đợi cô phản ứng anh đã cúp máy, cô vội vàng gọi lại cho anh thì chỉ nhận được những tiếng "Tút tút" máy hàng nước mắt nóng hổi rơi xuống gò má trắng mịn, con người mạnh mẽ lại một lần nữa trở nên yếu còn vài ngày nữa là ngày họ nắm tay nhau cùng vào lễ đường rồi, sao mọi chuyện lại thành như vây.Chỉ còn vài ngày nữa là ngày họ nắm tay nhau cùng vào lễ đường rồi, sao mọi chuyện lại thành như Kì thấy cô khóc không biết làm sao đành ôm lấy cô vỗ về."Tiểu Anh, nếu buồn thì em hay khóc thật lớn, khóc xong mọi thưa sẽ ổn thôi."Cô được dỗ dành liền vùi đầu vào vòng tay của Tư Kì khóc gian hạnh phúc bên cạnh anh giống như một thước phim quay chậm chạy trong đầu cô rồi vỡ tan với những câu nói cay nghiệt lúc nãy của khóc rất lâu, cộng thêm mấy ngày nay làm việc quá sức nên cô nhanh chóng thiếp cô tỉnh lại đã là chiều tối, Tư Kì từ lúc cô thiếp đi đến giờ vẫn ngồi bên cạnh trông chừng cô."Tỉnh rồi sao, ngồi dậy ăn ít cháo đi em." Tư Kì ân cần đỡ cô dậy rồi cầm lấy hộp cháo trên bàn lên mở ra, hộp cháo vẫn còn bốc hơi nghi ngút." Để em tự ăn được rồi." Tư Kì cầm muỗng định đút cháo cho cô liền bị cô ngượng ngùng dành ăn hết hộp cháo liền quay lại vùi đầu vào đống công việc gian dở, dù cho Tư Kì có khuyên thế nào cô cũng chẳng chịu nghe, anh ấy đành bất lực ở bên cạnh hỗ trợ cô. Cô ăn hết hộp cháo liền quay lại vùi đầu vào đống công việc gian dở, dù cho Tư Kì có khuyên thế nào cô cũng chẳng chịu nghe, anh ấy đành bất lực ở bên cạnh hỗ trợ đã quyết định sẽ ở lại Paris một thời gian, dùng công việc chồng chất để quên đi tổn thương mà anh mang bên này cũng chẳng vui vẻ gì, cả ngày cứ bị Vũ Hạ Linh bám lấy không buông, trong lòng nhớ cô da diết nhưng chẳng làm được gì. Đám thuộc hạ thì vẫn chưa tìm được tung tích của mẹ anh, ngày cưới gần kề, tính tình của anh cũng càng trở nên nóng gian nhanh chóng trôi qua, hôm nay là ngày anh và cô ta kết hôn. Hôn lễ linh đình, cô dâu đáng lẽ phải là đứng trong lễ đường, khuôn mặt lạnh tanh không có chút vui vẻ nào khi được làm chú ta cười tít mắt đang được ba mình dắt vào trong lễ đường." Tiểu Quân, ba giao con gái ba cho con." Vũ Bằng nhìn anh với ánh mắt đầy gian sảo, ông ta đưa tay Vũ Hạ Linh cho anh, một cái liếc mắt anh cũng không thèm nhìn, tay hai cha con họ cứ lơ lững giữa không trung."Đến giờ làm lễ rồi." thấy không khí có phần khó xử nên Cha xứ đành lên tiếng hoà ta bực mình, hậm hực tự đi đến đứng bên cạnh xứ bắt đầu bài diễn thuyết của mình, anh vẫn lạnh nhạt đứng đó."Có ai phản đối cuộc hôn nhân này diễn ra hay không?" Cha xứ hướng xuống khán đài gian xung quanh im lặng không một tiếng động."Kétttt." ông cuối xuống, đang định đọc phần tiếp theo thì cánh cửa lễ đường mở ra."Tôi phản đối.""Mẹ." anh nhìn thấy người vừa bước vào liền nhanh chóng đi đến cạnh ôm chầm lấy bà, sau lưng bà là cả một đoàn vệ sĩ hộ tống. "Mẹ không sao chứ?" anh buông mẹ mình ra, đôi tay giữ chặt vai."Mẹ rất khoẻ."Ba anh cũng nhanh chóng đi đến ôm vợ vào anh buông ba anh ra, từng bước đi về phía Vũ Hạ Linh, anh cũng đi theo phía sau."Không, làm sao anh có thể tìm được bà ta chứ?" cô ta nhìn thấy bà thì cực kì ngạc nhiên cùng sợ hãi."Chát." bà tặng cho cô ta một cái tát vang dội làm cô ta té xuống sàn."Tôi hết lòng tin tưởng cô, coi cô như con gái mà đối đãi, vậy mà cô nỡ đối xử với tôi như vậy sao?" bà tức giận chỉ tay vào mặt cô ta."Bác gái, bác tha cho cháu đi, chỉ là cháu quá yêu anh Quân nên mới làm vậy thôi." cô ta bò lại ôm lấy chân bà liền bị bà đạp ra."Trò chơi kết thúc được rồi chứ?" anh khinh bỉ nhìn cô ta."Bắt cô ta lại.""Đoàng." anh vừa cất lời thì tiếng súng từ đâu nổ ra, mọi người bắt đầu hoảng loạn chạy trốn."Đoàng." anh vừa cất lời thì tiếng súng từ đâu nổ ra, mọi người bắt đầu hoảng loạn chạy ẩu đả diễn ra hơn 15', khi mọi thứ im ắng xuống thì làm gì còn bóng dáng Vũ Hạ Linh nữa chứ."Khốn kiếp, vậy mà có người dám cứu cô ta ." anh nắm chặt tay tức Hạ Linh cô ta là một quả bom nổ chậm, không sớm triệt tiêu thì không biết cô ta còn làm hại ai bên cạnh anh nữa. Cô không quá để tâm đến hoa mà anh tặng, tranh thủ làm cho xong công việc dang tối cô tan làm, lấy xe chạy về Hạ gia, cô vẫn chưa biết giải thích với ba mẹ chuyện hôm qua thế đến nhà cô cất xe, vào nhà thì thấy ba mẹ cô đang xem tivi ở phòng khách.“Ba mẹ.” cô tháo giày rồi đi vào chào ba mẹ mình.“Con về rồi à, mau vào đây, ba mẹ muốn nói chuyện với con.” bà Hạ thấy cô về thì nhanh chóng gọi cô lại.“Con với Tống Thiếu Quân là như thế nào?” cô vừa ngồi xuống lền bị truy hỏi.“Mẹ, con và anh ta không có gì, chỉ là đối tác làm ăn thôi.” cô bất đắc dĩ giải thích.“Thật không, con không có ý định quay lại với cậu ta chứ?” mẹ cô nghi ngờ hỏi, mẹ cô thật không thích người con rể này nha, lúc trước cô lấy anh đã chịu nhiều ủy khuất rồi, một đám cưới đàng hoàng cũng không có, người làm mẹ như cô sao không đau lòng cho được.“Không có đâu mẹ.” cô khẳng định trả lời.“Vậy tốt, con đã 27 tuổi rồi, mẹ đã sắp xếp cho con một buổi xem mắt rồi, là trưa mai. Cậu ấy tênTrương Hưng, con trai của TGĐ Trương Thị, là đối tác làm ăn lâu năm của nhà ta, mẹ đã gặp qua cậu ấy rồi, phong độ lịch sự lại rất đẹp trai.”Trương Hưng? Không phải anh ta chứ?“Mẹ à, con mới về nước thôi mà.” cô kì kèo.“Con vẫn con thích Tống Thiếu quân?”“Con không có mà.”“Vậy là được rồi, không nói nhiều, ngày mai đi xem mắt cho mẹ.” mẹ cô không cho cô thêm cơ hội từ chối nào cả, chém đinh chặt sắt nói.“Con lên tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm.”Cô hết cách, cầm túi sách lên phòng tắm tối xong cô lên phòng, lăn qua lăn lại trên giường, cô không dám chống lại mẫu hậu đại nhân đâu nha, xem mắt thì xem mắt, cũng đâu phải lấy luôn đâu, nghĩ thông suốt cô tắt đèn chìm vào giấc bên này cũng bị phụ huynh gọi về, vừa vào nhà đã thấy mẹ anh thấp tha thấp thỏng đi qua đi lại trong phòng trạng bà giờ đang rối bời, bà rất thích Kiều Anh nhưng Hạ Linh phải làm sao đây, con bé từng cứu bà một mạng, cũng rất yêu con trai bà, bà còn đã hứa để con bé gả cho Thiếu Quân, giờ Thiếu Quân và Kiều Anh quay lại với nhau bà biết đối mặt với nó thế nào thấy anh, còn chưa để anh đi vào nhà bà đã nhanh chóng chạy lại kéo tay anh vội vàng.“Con và Kiều Anh là thế nào?”“Con đang theo đuổi cô ấy.” anh mỉm cười trả lời bà.“Nhưng…” nhìn gương mặt vui vẻ của anh bà không biết phải nói thêm gì nữa.“Mẹ, người con yêu là Kiều Anh, còn Vũ Hạ Linh, con đã làm hết mức để trả ơn của cô ta rồi, mẹ đừng lo lắng quá làm gì.” Nói xong anh đi vào nhà, lên phòng tắm thấy anh kiên quyết vậy cũng đành bỏ qua, không thể gượng ép tình cảm của con được, bà không muốn đi vào vết xe đổ trước kia để rồi lại làm khổ con gái người đến, anh nằm trằn trọc trên giường không thể nào ngủ được, anh nhớ cô, nhớ mùi hương của cô, nhớ cơ thể mềm mại bị anh ôm vào lòng, nhớ đôi môi hồng nhuận chúm chím bị anh giày vò đến xưng đỏ, đúng là tự đem đá đập chân mình mà, giờ thì hay rồi còn không thể ngủ may cho anh hôm sau là chủ nhật, không cần phải đến công ty chứ để nhân viên thấy đôi mắt gấu trúc đen nhẻm của anh thì còn gì là oai phong của TGĐ 2 đi làm cô lại nhận được một bó hoa kèm lời chúc từ anh, thứ 3 rồi thứ 4, văn phòng của cô sắp hết chổ chứa rồi. Thứ 5, cả buổi sáng không nhận được hoa cô nghĩ anh bỏ cuộc rồi, còn đang cảm thấy nhẹ nhõm thì buổi chiều hôm đó, hoa tới rồi, thiệp tới rồi, ngay cả người cũng tới bất lực nhìn con gấu koala nào đó bám chặt trên ghế sofa của cô, đôi mắt ủy khuất to tròn lộ ra khỏi lưng ghế đang chăm chăm nhìn cô, anh đã nhìn cô hơn 1 tiếng rồi, khi nào anh mới chịu về đây.“Rốt cuộc thì anh muốn gì đây?” cô tức giận hỏi, anh nói muốn đến xem tiến độ thiết kế của cô, cô cũng nói rất rõ là bản thiết kế và trang phục của anh cô để ở nhà, hợp đồng đó kí riêng với cô nên cô để nó ở nhà, nếu anh muốn coi thì mai cô sẽ đem cho anh coi. Anh nghe vậy cũng không chịu về, chui lên ghế sofa của cô làm cô tức giận anh lon ton chạy lại nắm ống tay áo của cô lắc lắc, đầu còn dụi vào vai cô.“Người ta nhớ em mà.” cô nghe anh nói, da gà, da vịt rớt đầy đất.“Anh mau cút về Tống Thị cho tôi, anh mà còn ở đây làm tôi phân tâm có tin ngày mai tôi dán bản cấm anh vào công ty tôi không?” cô tức giận thấy cô giận thật thì vội vàng buông tay dùng ánh mắt cún con nhìn vẫn không sao động hất cằm ra cô kiên quyết anh đành lủi thủi bước ra cửa, vừa đi vừa quay lại nhìn cô mếu mặc kệ anh, cuối mặt xuống làm việc, anh vừa ra tới ngoài cửa, khuôn mặt liền lấy lại biểu cảm lạnh băng mọi ngày, không ai được nhìn thấy biểu cảm đáng yêu của anh ngoài vợ anh đâu, đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng ở trong phòng nhớ lại biểu cảm lúc nãy của anh thì bật cười thích thú.

làm em yêu tôi thêm một lần nữa